Có một anh sinh viên nhà ở trong một con hẻm nhỏ, đầu hẻm
sát con đường lớn có một ngôi biệt thự lớn, sát con hẻm là một vườn hoa nhỏ sáng
nào cũng có hai cô gái khá xinh ra tưới cây, chăm sóc hoa. Anh sinh viên sáng nào cũng
đạp xe đi học, chỉ có điều sáng nào anh ta cũng nhìn vào hai cô gái rồi hối hả đạp xe đi.
Sáng nào cứ nghe tiếng lọc cọc là hai cô gái biết anh ta đang đạp xe đến. Có lúc anh ta vừa mới nhìn vào thì gặp hai cô
gái nhìn ra, thế là anh chàng hốt hoảng, mặt mày tái xanh tái méc như là gặp phải
ma. Hai cô gái khúc khích cười nói: “Đồ anh cháng chết nhác, yêu mà không dám
nói!”.
(Ảnh minh họa, nguồn internet) |
Thế rồi một trong hai cô gái đã mạnh dạn hái một cành hồng tặng
anh chàng, cuộc đời anh chàng đánh đấu bước ngoặc mới: Chàng và nàng
yêu nhau. Và chuyện gì đến sẽ đến, chàng và nàng cưới nhau. Điều ngẫu nhiên là
hai vợ chồng vẫn ở trong ngôi biệt thự đó, và sáng nào đôi vợ chồng trẻ cũng ra
chăm sóc vườn hoa.
Nhân một buổi sáng vui, nhớ lai kỹ niêm xưa, cô nàng bèn hỏi
anh chàng:
- Anh, Anh, không biết hồi đó giữa hai chị em em thì anh để ý người
nào trước?
Anh chàng ấp úng:
- Đâu có.
Cô nàng hăng hái:
- Có! em nhớ hồi đó sáng nào đi ngang anh cũng nhìn vào hai
chị em em hết. Có lúc bắt gặp bọn em nhìn ra anh mắc cở, mặt mày tái xanh tái
méc bỏ chạy như là bị ma đuổi đây! Thật ra là anh để ý người nào: Em hay dì
nó?!.
Anh chàng vẫn lắc đầu, nhưng rồi như chợt nhớ ra điều gì, anh
chàng “a!” một tiếng rồi đáp:
- À, hồi đó đồng hồ của anh bị hư, nhà em có một cái đồng lớn treo bên ngoài nên sáng nào anh cũng nhìn vào để canh giờ đi học. Có lúc nhìn vào thấy
gần bảy giờ nên anh hốt hoảng vội đạp xe đi, sợ trể giờ học.
Cô nàng:
- !!!
(Siêu tầm)